Đạo Quân (bản edit)

Chương 132: Cấu kết thông đồng




Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo không cùng hắn dây dưa vấn đề này, chỉ chỉ kim phiếu trên tay hắn, nói “Ngươi ra ngoài đi dạo một vòng đi, đến cửa hàng Khí Vân tông mua một cây giới đao tốt hơn mà sài, tiện thể mua một chút Linh Nguyên Đan dùng để tu luyện nữa.”

Viên Phương cười hề hề nói: “Không vội không vội, ta giúp Đạo gia ngài tích góp lại trước đã.”

Giúp ta tích góp lại? Ngưu Hữu Đạo im lặng, thừa biết lão lừa trọc này đang nghĩ gì, lại muốn tích góp để xây mấy cái chùa miếu đây, cười lạnh một tiếng, nói “Ngươi bây giờ không nắm chắc thời gian nâng cao thực lực của mình lên, đến lúc xây chùa miếu lên, gặp phải người khác tới quấy rối, ngươi có thể bảo vệ nổi không? Núi không tại cao, có tiên thì có danh, nước không tại sâu, có rồng thì linh, ngươi quên lời Hầu Tử nói rồi hả?”

Viên Phương sửng sốt một chút, cầm kim phiếu vùng dậy đứng lên, không nói hai lời, chạy ra ngoài...

Chưởng quỹ về tới đại sảnh, ngồi xuống quầy, nghĩ tới trong ngực có thêm 10 vạn kim tệ, trong lòng có chút hoan hỉ.

Xua đi tạp niệm trong đầu, hỏi tiểu nhi vừa giúp mình trông coi, “Không có việc gì chứ?”

Tiểu nhị đáp: “Không có việc gì, đúng rồi, vừa rồi tiểu (nhị) Lão Cẩu có tới, hình như có chuyện gì đó muốn gặp ngài.”

Chưởng quỹ cau mày lại, trước đó người Lưu Tiên tông đột nhiên chạy tới ở trọ, có chút không bình thường, hắn âm thầm phân phó Lão Cẩu nhìn chằm chằm, đừng để cho bọn hắn gây ra chuyện gì ở tại trong khách sạn, chẳng lẽ là có chuyện thật? Phất phất tay nói: “Bảo hắn tới đây.”

“Vâng!” Tiểu nhị bước nhanh rời đi.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị gọi là Lão Cẩu chạy vào, đi vào trong quầy.

Chưởng quỹ liếc hỏi: “Có việc gì?”

Lão Cẩu kề sát tai hắn thấp giọng nói: “Hai người của Lưu Tiên tông đích xác là có chút không bình thường, lén lén lút lút, trước đó thì một mực đi tản bộ ở trong khu vườn, mới nãy lúc chưởng quỹ không có ở đây, hai người lén lút chạy vào trong phòng của Lôi Tông Khang trong nhóm Hắc Mẫu Đơn, cũng không biết là làm gì. Sau đó hai người kia ra ngoài, Hoàng Ân Quý thì đi khỏi, Thôi Viễn thì vẫn còn ở đó.”

Lôi Tông Khang? Chưởng quỹ lập tức liên tưởng đến Ngưu Hữu Đạo, vê vê sợi râu nói thầm: “Mấy tên này muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn gây rối trong khách sạn sao?” Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là muốn giữ ổn định cho khách sạn Yêu Nguyệt.

Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Không biết. Bất quá muốn gây rối trong khách sạn thì không đúng lắm, đừng nói hai người bọn họ, coi như cho Lưu Tiên tông một trăm cái lá gan, bọn hắn cũng không dám, đám Hắc Mẫu Đơn thì lại càng không có gan làm, ngược lại là cái tên không biết lai lịch Hiên Viên Đạo kia thì có thể.”

Chưởng quỹ ngẫm lại cũng đúng, bất quá vì lý do cẩn thận, vẫn là dặn dò: “Gọi thêm mấy người, nhìn mấy người này cho thật kỹ, không cho phép bất luận kẻ nào sinh sự trong khách sạn Yêu Nguyệt!”

“Vâng ạ!” Lão Cẩu gật đầu nhẹ, bước nhanh rời đi.

Đêm đó, Ngưu Hữu Đạo gọi mấy người lại, bảo khách sạn đưa lên một bàn rượu ngon và thức ăn ngon, tính thêm nhóm Hắc Mẫu Đơn vào nữa, thì xem như đây là lần thứ nhất cả bọn cùng ngồi ăn cơm chung.

Nâng ly uống cạn một lượt xong, Ngưu Hữu Đạo để ly rượu xuống, chính thức thông báo: “Đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, thu thập dọn dẹp hành lý sẵn sàng.”

Mấy người nhìn nhau, nghe được ý tứ trong lời nói, đây là tính rời đi sao? Nhất là mấy người Hắc Mẫu Đơn, không phải nói là ở nửa năm sao?

Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, tính đi sao?”

Đối với việc Hắc Mẫu Đơn xưng hô ‘Đạo gia’, Lôi Tông Khang vô thức bĩu môi, trong lòng bất mãn, một tên ‘chó nhà có tang’ cũng dám bảo người ta xưng ‘gia’ ?

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, nói “Ngày mai xuất phát.”

Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đi đâu?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Hắn vẫn theo thói quen nói chừa lại ba phần.

Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, cũng không có hỏi nữa, chỉ là trong lòng nói thầm, không biết vị Đạo gia này đến tột cùng là muốn làm gì, căn cứ đủ loại dấu hiệu trước đó làm ra phán đoán, rõ ràng là muốn tiếp cận Toa Huyễn Lệ, tuy nhiên sau khi tiếp cận thành công lại đi giữ một khoảng cách.

Nàng nghĩ là Ngưu Hữu Đạo đang chơi ‘dục cầm cố túng’, nhưng bây giờ lại bảo ngày mai sẽ đi, nhìn không giống như là đang ‘dục cầm cố túng’ gì cả, chẳng lẽ là mình đoán sai, vị này đến tột cùng là muốn làm gì?

Sau khi ăn xong, Ngưu Hữu Đạo lại xuống cổ thành đi dạo đêm, đến của hàng Vạn Thú môn mua chút trứng Nguyệt Điệp, chuẩn bị ấp ra một con hồ điệp phát sáng, sau này làm việc ban đêm thì thuận tiện hơn.

Ngưu Hữu Đạo mua một lần 10 cái trứng điệp (bướm), từng cái giống như ngọc phỉ thúy trân châu có kích cỡ tương đương nhau, trứng điệp bình thường chắc không có lớn được như vậy.

Giá cũng không rẻ, một cái trứng giá liền 100 kim tệ, 10 cái tiêu hết 1000 kim tệ.

Tốn nhiều tiền, bất quá Vạn Thú môn cũng chỉ dẫn cho khách hàng rất cẩn thận, còn tặng thêm đồ dùng để ấp trứng, rồi dạy làm sao ấp nở với điều khiển.

Sau khi một nhóm trở về khách sạn, tất cả về phòng của mình nghỉ ngơi.

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Phương thì ngồi đó mày mò trứng điệp, lấy ra cái hộp gỗ lớn bằng nửa bàn tay, mở nắp ra xem xét, có một mùi thơm ngát thoang thoảng, bên trong là một lớp bùn nhão có đủ loại màu sắc, gọi là ‘Bách Hoa Nê’, theo như lời Vạn Thú môn nói, cái này là dùng trăm loại hoa dã nhuyễn trộn với bùn biển chế biến thành.

Trong bản «Thượng Thanh Thập Di Lục» ghi lại có nói, trong Bách Hoa Nê này chắc chắn còn có ‘bí phương’ gì đó nữa, mấy người khác chế biến ra Bách Hoa Nê, căn bản không ấp được ‘Tiểu Nguyệt’, chỉ có Bách Hoa Nê của Vạn Thú môn chế biến mới ấp được. Mà lại rất là kỳ quái, không biết Vạn Thú môn dùng biện pháp gì để phân biệt, trứng bán ra sau khi ấp nở đều là điệp đực, không có con điệp cái nào để cho nó đẻ trứng. Có thể nói Vạn Thú môn đã một mực nắm giữ được con đường kiếm tiền này ở trong tay mình.

Dựa theo biện pháp Vạn Thú môn chỉ dạy, hai người lấy đao rạch một vết trên tay của mình, nhỏ vào trong hộp không ít máu, sau đó trộn máu của mình cùng với Bách Hoa Nê cho đều lên. Rồi hai người lại lấy một cái trứng ‘Tiểu Nguyệt’ cho vào, chôn vào trong lớp hoa bùn.
Theo cách nói của Vạn Thú môn, sau khi trứng điệp vùi sâu vào trong lớp bùn, liền sẽ hấp thu tinh hoa của trăm hoa cùng với huyết khí người trộn vào đó, đợi cho ấu trùng bên trong phá vỏ ra, sẽ ăn lớp Bách Hoa Nê ở trong hộp, sau đó lại tạo kén, đến khi phá kén ra, sẽ thành một con Nguyệt Điệp phát sáng.

Tóm lại quá trình rất đơn giản, căn bản không cần người mua phải quan tâm làm gì hết, tất cả quá trình phức tạp Vạn Thú môn đã giúp ngươi đơn giản hóa hết rồi, Nguyệt Điệp ấp ra hấp thu huyết khí của ai thì sẽ nhận người đó làm chủ.

Lau vết thương xong bôi thuốc lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cả hai lại lấy ra một cái túi thơm để hộp nhỏ vào trong, đeo vào trên đai lưng...

Sau khi về lại phòng một hồi lâu, Lôi Tông Khang lại mở cửa đi ra, đứng ở cửa nhìn chung quanh một chút, rồi bước nhanh rời đi.

Đi xuống lầu, xuyên qua khu vườn, đi vào một căn lầu khác ở đối diện, tới trước một căn phòng, lại nhìn chung quanh lần nữa, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa một cái, cửa mở ra, lách người đi nhanh vào.

Người ra mở cửa không phải là ai khác, chính là Thôi Viễn.

Cửa khép lại, hai người quay mặt nhìn nhau, Thôi Viễn hỏi: “Có tình huống gì mới sao?”

Lôi Tông Khang thấp giọng nói: “Ngày mai hắn sẽ rời đi.”

Thôi Viễn nhíu mày: “Không phải ngươi nói hắn muốn ở lại chỗ này nửa năm sao?”

Lôi Tông Khang: “Thôi gia, ta cũng không biết hắn muốn làm gì, hắn nói muốn đi, ta cũng không thể đi cản hắn a?”

Thôi Viễn: “Muốn đi đâu?”

Lôi Tông Khang: “Không biết.”

Thôi Viễn: “Ngươi liền không hỏi thử một chút sao?”

Lôi Tông Khang: “Người này lời nói ra ngoài thật rất không rõ ràng, lòng dạ rất sâu, Hắc Mẫu Đơn hỏi, cũng không ra manh mối gì.”

Thôi Viễn nghĩ nghĩ một hồi, vỗ vỗ bả vai hắn, “Tốt! Ngươi về trước đi, có tình huống mới thì kịp thời báo cho ta biết.”

Lôi Tông Khang khẽ gật đầu.

Thôi Viễn đi ra cửa trước, nhìn chung quanh một lượt, xác nhận không có ai hết, đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, Lôi Tông Khang cấp tốc bước ra ngoài rời đi, Thôi Viễn lui về lại vào phòng.

Lôi Tông Khang về phòng của mình không bao lâu sau, Thôi Viễn lại mở cửa ra, nhanh chóng rời khỏi khách sạn...

Tầng cao nhất khách sạn, trong phòng một gian, chưởng quỹ khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện, hắn cũng không có khả năng cả ngày ngồi canh giữ ở đại sảnh, cũng có thời gian của riêng mình.

Cốc cốc! Có tiếng gõ cửa, chưởng quỹ chậm rãi thu công, mở mắt ra, nói: “Vào đi!”

Lão Cẩu mở cửa đi vào, tiến lại gần thông báo: “Chưởng quỹ, cái tên Lôi Tông Khang kia vừa rồi lại lén lút chui vào phòng của Thôi Viễn, sau đó lại trở về, được một lúc Thôi Viễn cũng rời khỏi khách sạn, phái người đi theo dõi trở về hồi báo, nói là Thôi Viễn về lại cửa hàng của Lưu Tiên tông.”

Chưởng quỹ thả hai chân xuống giường, chắp tay đi lui đi tới trong phòng, híp mắt nói: “Tên Hiên Viên Đạo này câu kết thông đồng với Lưu Tiên tông rốt cuộc là muốn làm gì?”

Hiện tại hắn lo lắng chính là giống như lời tổng quản Hướng Minh nói, làm không tốt cái tên Hiên Viên Đạo này chính là đang cố ý tiếp cận thành chủ, mục đích đằng sau là lén lén lút lút không ai hay biết tiếp cận thành chủ, nếu thật sự là như vậy, 10 vạn kim phiếu kia cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám nuốt. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy rất không có khả năng này, tiếp cận thành chủ, còn dám lén lén lút lút gặp mặt ở khách sạn Yêu Nguyệt, đầu óc có bệnh còn tạm nói được.

Lão Cẩu nói: “Chưởng quỹ, ta nhìn tên Hiên Viên Đạo này không giống như là đang câu kết thông đồng với Lưu Tiên tông, mà càng giống như là mấy người Hắc Mẫu Đơn kia đang còn giấu diếm Hiên Viên Đạo để cấu kết thông đồng với Lưu Tiên tông nhiều hơn.

“Hả!” Chưởng quỹ bỗng nhiên quay người lại, hỏi: “Làm sao biết được?”

Lão Cẩu nói: “Chưởng quỹ, ngươi nghĩ xem, nếu thật sự là Hiên Viên Đạo muốn câu kết thông đồng với Lưu Tiên tông, còn cần thêm tên Lôi Tông Khang làm trung gian sao? Mọi người cũng không phải không biết bọn Hắc Mẫu Đơn đã cùng ở cùng với Hiên Viên Đạo, làm gì cần vẽ vời ra cho thêm chuyện, song phương trực tiếp câu kết luôn không được sao? Lại nói, ta nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của Lôi Tông Khang, tựa hồ như cũng cố ý tránh né Hiên Viên Đạo để ra gặp người Lưu Tiên tông, lúc Lôi Tông Khang ở một mình rồi mới chạy đi gặp người Lưu Tiên tông. Theo ta thấy, Hắc Mẫu Đơn cùng với người Lưu Tiên tông tựa hồ đang còn giấu diếm Hiên Viên Đạo để mưu đồ bí mật cái gì đó.”

Chưởng quỹ chậm rãi gật đầu, “Nói có lý!”

Hắn đi lui đi tới suy nghĩ một hồi xong, bỗng xoay người lại nói: “Lão Cẩu, ngươi tới phòng của Hiên Viên Đạo mời hắn, liền nói là ta mời hắn sang uống trà, chỉ mời một mình hắn thôi!”

Lão Cẩu sửng sốt một chút, “Chưởng quỹ, không phải là ngươi muốn nhắc nhở hắn chứ? Việc này chúng ta không cần thiết đi nhúng tay vào, tóm lại chúng ta chỉ nhìn chằm chằm là đủ, không để cho bọn hắn nháo sự trong khách sạn của chúng ta là được rồi, còn mấy chuyện khác mặc kệ bọn hắn làm sao làm, chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, việc này không liên quan đến chúng ta a.”

Chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Hiên Viên Đạo hôm nay đi gặp mặt thành chủ đó.”

“Hở...” Lão Cẩu đớ người, hồ nghi nói: “Tên Hiên Viên Đạo này có lai lịch gì sao? Thành chủ gặp hắn làm gì nhỉ?”

Chưởng quỹ: “Chuyện của thành chủ là ngươi có thể hỏi được sao? Chuyện không nên hỏi đừng có hỏi, tự ta có tính toán.”

Làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm được chứ? Có một số việc hắn không tiện nói rõ ra, lo lắng Ngưu Hữu Đạo làm ra cái chuyện gì trong khách sạn Yêu Nguyệt này, bà mẹ nó đừng nói 10 vạn kim phiếu kia là dùng để chắn miệng mình. Thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không gánh nổi trách nhiệm đó, quay đầu lỡ như Ngưu Hữu Đạo nháo sự lại rơi vào trong tay người phủ thành chủ, rồi đem việc này nói ra, hắn liền bị lúng túng, đây chính là 10 vạn kim tệ, không phải là số tiền nhỏ, nói là tiền thưởng tựa hồ có chút không quá thuyết phục!

Hắn chuẩn bị tìm hiểu trước một chút, thấy tình huống không ổn mà nói, hắn lập tức đem 10 vạn kim phiếu kia nộp lên cho Hướng Minh.

“Vâng!” Lão Cẩu khẽ gật đầu, không dám hỏi nhiều nữa, quay người rời đi.